Người ta biết đến văn ông nhưng chưa thừa nhận. Mặc cảm với việc làm thơ của mình, mặc cảm với danh hiệu thiên tài… Đó là cái trạng thái ban đầu khi bạn lột xác. Nhưng lại thấy buồn nôn.
Các chú các bác lái xe như bị nó bỏ bùa, không biết xấu hổ là gì, cứ nhấn lên nó làm một tràng dài quát nạt phố phường. Mi thì làm sao điên hoặc chết được. Nhưng bạn cứ đến với chúng vì chỉ có chúng mới làm bạn tạm quên những cơn đau rỉ rả suốt cả ngày.
Tất cả đều không sâu đậm. Môn Toán tôi không chắc mình đánh dấu bài vì sợ trượt hay vì tôi không muốn người ta không tìm thấy bài đánh dấu của tôi lại làm rùm beng lên, mẹ tôi lại chạy ngược chạy xuôi. Không quản lí chặt, nó dễ bị dụ dỗ làm bậy lắm.
Hoặc khi có ai gọi điện đến gặp vợ lại than một câu về sự về muộn liên miên của vợ. Im lặng ra về giữa dòng người hả hê. Hôm nay, tôi lại đánh mất cảm giác bồi hồi bỡ ngỡ tuổi thơ.
Ông bà tôi, bác tôi, bố tôi cần nghỉ. Và nhận ra đến giờ chỉ có mẹ mới cho tôi cái quyền hờn dỗi ấy. Hơn nữa, khi giữ được những khoảng cách tương đối để mình làm mình chịu, cũng bớt ngại là một sinh vật dễ đem lại sự nguy hiểm, đau khổ cho người khác.
Nhưng bạn cũng tìm cách tiêu xài cho bằng hết. Làm sao vẽ được tiếng kêu răng rắc ấy hở mày? Ngay cả cái ý nghĩ trước và cái ý nghĩ đang diễn ra này, cũng có kẻ nghĩ rồi, chắc thế. Rồi vừa nói bác vừa lấy thuốc.
Biết đâu cứ phải thấy những cái chết, những bi kịch họ mới chịu công nhận thật lòng một điều đơn giản có từ ngàn năm nay: Không thể ép tâm hồn mặc quần áo theo cỡ của một tâm hồn khác. Rồi thể hình tính sau. Và khi ấy, nó làm người ta rung động nhiều hơn.
Cô bạn ấy cũng cười khe khẽ. Họ cần chấp nhận một sự thật chính đáng và đơn giản: Hãy để bạn sống như chính bạn. Mọi người có thể nghĩ tôi bị tai nạn hoặc làm gì dại dột.
Có tiếng bác gái ở giường bên trở mình, có lẽ vì bị đánh thức. Nhưng bàn tay trắng nõn nà trên tóc ông như dìm ông xuống. Không hẳn vì đó là cảm giác của kẻ cô đơn ít tiếp xúc.
Hót nhiều cũng không hay lắm. Tôi khóc vì đó là mong muốn chính đáng, rất chính đáng của họ với những giới hạn về khả năng và nhận thức của mình. Việt Nam vô địch! Việt nam vô địch! Họ gào lên.